
Khi tôi được đứng trên đỉnh núi cao vời vợi,
tôi sẽ rút một cọng chỉ từ chiếc áo mang khoác để gió cuốn đi.
Ừ, sẽ vờ như thể điều cỏn con đấy sẽ cứu được cả thế giới
Cả thế giới trong tôi sẽ lại mỉm cười.
Vì tôi chắc rằng khi tôi quyết định đi đến nơi tận cùng
sẽ chẳng có ai đồng ý bước cùng.
* Tôi nhớ lần anh ôm tôi vả cả hai cùng khóc,
lúc ấy tôi đã tưởng chúng ta sinh ra để dành cho nhau....
phải tự bước đi thôi!
ReplyDeletekhi tôi ra đến biển!
biển dài và rộng...
tôi sẽ hòa mình cùng những ngọn sóng
tè 1 bãi
để hòa cùng đại dương...