May 14, 2010

Tôi đã nghĩ mọi chuyện tốt đẹp hơn thế này.



Có những vũ trụ rộng lớn, và lòng người rất nhỏ.
đến nỗi chú kiến nhỏ cũng không thể thoát ra ngoài.
Chúng dày và nặng như sợi mạng nhện bằng thép
bọc quanh nỗi bất hạnh hàng vạn lần.

Có những nỗi đau rất nhỏ mà miệng đời lại lớn
như một sa mạc rộng lớn không lối ra
Chúng bỏng rát và đớn đau âm thầm
chẳng khác nào một hố a xít ngấm ngầm đợi con mồi

Có những tình yêu cao cả và cả tình bạn hèn hạ
chỉ là một nấm mồ ngụy trang cho hai con người
Không một ai hiểu và cả vạn người hiểu
cái gì giữa hai bàn tay chúng ta

Có những khi đêm ăn ngày để cười sảng khoái
cùng bóng tối ác độc màu thẫm
để sớm mai ngày lại tái sinh
rực rỡ như chưa từng biết hoàng hôn.



1 comment: