March 25, 2008

Bóng và tôi






Khi mà có quá nhiều chuyện cần phải hoàn tất nhanh chóng như bài tập, đồ án… ào ạt vồ vập lấy bản thân thì tôi thường có một cách giải quyết chúng một cách nhanh chóng : BỎ MẶT TẤT CẢ. Tuy biết hậu quả có thể nghiêm trọng như thế nào nhưng đó dường như là con đường duy nhất phù hợp với bản thân tôi ngay lúc đó.

.

Và hôm nay là một chiều tôi bỏ mặt tất cả.

.

Bước lên sân thượng tầm khoảng 3 giờ chiều. Không ai trong nhà lên cái chỗ quái quỉ đầy bụi bặm _tên gọi cái sân thượng của mẹ_ ngoài tôi cả. Như thế cũng hay, nơi này có lẽ còn mang dấu ấn cá nhân hơn hẳn cái phòng riêng. Nắm mắt đón lấy cái phà của nắng, tôi tự cảm thấy khá thoải mái . Cái hơi thở nóng rát của một chiều đầy nằng không làm tôi chán nản bằng hàng loạt câu hối thúc của những cái miệng kêu gào dưới đất.. Đôi lúc tôi mở mắt nhìn cái bóng hắt lên mảng tường đầy rêu phong. Nếu có một loạt cái bóng khác xếp hàng điểm danh thì tôi vẫn có thể nhận ra đâu là cái bóng của mình. Khá nhiều điểm nhận dạng dễ thấy ở tôi như: trán dồ, lưng cong, ngực nhỏ… hiện lên trên cái bóng nhỏ.

.

Đắm chìm vào cơn mộng du của tư tưởng, tôi xa dần với cái thực thể hiện tại xung quanh. Một khoảng giời gian không xác định rõ trôi qua một cách mơ hồ. Chợt, có ai nói “Này, dậy chơi với tao!” và kèm theo là một cái chạm nhẹ vào vai. Tôi mở mắt nhìn. Một thoáng ngạc nhiên, trước mặt tôi là cái bóng của chính mình. Nhưng lúc này nó không còn dính liền vào thân tôi nữa, nó đã tách ra thành một con người khác. Nếu như ai đã đọc mẩu truyện nhỏ về cái bóng trong Doremon sẽ hiểu chính xác cái bóng của tôi như thế nào. Nó mang đầy đủ tất cả đặc trưng của tôi như đã nói, và tôi cũng dễ dàng nhận ra nó khi lẫn lộn với nhiều cái bóng khác. Nó là tôi, hiểu theo một cách khoa học là thế. Và cái tôi đang chứng kiến thì lai không thể lý giải một cách khoa học được.

.

“Này, mày sao thế? Chơi đuổi bắt với tao đi!”

.

Đuổi bắt_ một trò chơi mà lúc nhỏ tôi rất thích. Thường thì tôi tưởng tượng mình là gió và những đứa hàng xóm chỉ là những chiếc xe ba gác chậm chạp. Cái tưởng tượng trẻ con đó có thể đã hữu ích đến nỗi nó luôn giúp tôi là người chiến thắng. Những trò chơi khác như nhảy dây, bắn bi, nhảy cừu, lò cò… vẫn không hấp dẫn bằng trò đuổi bắt vốn vô cùng đơn giản về luật lệ. Ai bị bắt sẽ phải đuổi theo những người khác và bắt họ lại. Lâu lắm rồi, kể ra cũng gần 10 năm tôi cũng có dịp lại thử sức mình nên khi nghe cái bóng nói, trong lòng tôi cũng có một chút thích thú trỗi dậy. Nhưng …..đây là một trò chơi giữa tôi và cái bóng của chính tôi. Nghĩa là tôi sẽ phải đuổi bắt tôi, rồi khi ấy tôi lại bắt đuổi lại tôi, sau đó tôi đuổi bắt tôi, lại tiếp tục đuổi bắt tôi. Thật phức tạp, mà tôi không khoái những chuyện phức tạp. Nếu có thì tôi đã ngồi dưới nhà giải quyết một đống thứ phức tạp đang kêu than rên rỉ.

.

“Sao chơi không?”

.

“Lười” _ câu trả lời đơn giản nhất mà tôi nghĩ đến

.

“Vậy mày nói chuyện với tao đi! Tán dóc hay tâm sự cũng được!”

.

Nói chuyện, tâm sự, tán dóc….một dạng tiếp xúc xã giao giữa những con người trên trái đất này. Khi có chuyện vui, chuyện đáng tự hào thì tất nhiên tôi khoe với mọi người xung quanh để họ cùng cười với mình. Còn khi có chuyện buồn thì tốt nhất đi ngủ hay tìm cái cách thư giản như nghe nhạc, phóng phi tiêu, nhảy bành bạch trên cái giường dày 3 phân hay tệ nhất là dộng tay vào tường để rồi sau đó thay vì ngồi khóc tu tu cho sự buồn thì lại rên rỉ đau quá, xót tay đẹp quá. Tay đau hết đau thì sự buồn cũng hết buồn. Tất nhiên tôi cũng đem cái sự buồn ấy ra tâm sự với vài đứa bạn thân nhất, nhưng khi ấy thì sự buồn cũng đã trôi qua. Tôi có thể nói về nó như đang bình phẩm một bộ phim hấp dẫn mới vừa xem. Hình như tôi cũng vài lần thêm một số chi tiết nhỏ cho sự buồn thêm phần kịch tính thì phải. Bây giờ lại có người, à không, cái bóng của chính tôi đòi hỏi tôi tán dóc với nó. Tôi cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó trong tiềm thức để lôi ra tâm sự. Nào là cái sự học vô cùng tệ lậu bắt nguồn từ cái sự lười của bản thân. Nào là cái phòng 3 ngày chưa dọn dẹp cũng bắt đầu với cái lười ấy. Có thể cái lười là nguyên nhân của mọi chuyện xảy ra với tôi chăng?

.

“Lười” tôi đáp

.

“Chán! Nói xem thế cái gì mày siêng???”

.

Với một câu hỏi được đưa ra thì tôi phải tìm câu trả trời, trừ phi đó là một câu hỏi không cần câu trả lời. Và câu hỏi vừa rồi không thuộc dạng câu hỏi không cần câu trả lời, nó đòi hỏi một câu trả lời thích đáng nhất. Tôi lọt vào cái trí nhớ của mình, giống như một người bảo vệ đang xem xét hàng loạt hình ảnh từ chiếc camera. Ở đây thì thay vì những hình ảnh được thu từ các máy camera được cố định từ đâu đó là những ký ức nhỏ trong đầu tôi. Tôi đóng vai người bảo vệ xem xét lỹ lưỡng từng màn hình để tìm ra một thứ gì đó. Thứ gì đó phải tìm của hôm nay là thứ gì tôi siêng. Ăn thì tất nhiên phải theo một lịch cố định sẵn, không thể bảo là mình siêng ăn khi ăn mãi ngày này qua tháng nọ cái cân nặng không nhúc nhích lên được 1kg nào. Ngủ thì cũng thế, có khi tôi là một người lười ngủ nữa, tối nào cũng thức đêm vì một lý do vớ vẩn nào đó được ngụy trang là quan trọng như đọc sách, lướt wed, chỉnh sửa vài tấm ảnh… để rồi sang hôm sau thức dậy với con mắt vẫn còn vật vờ. Yêu thì mãi mới có một mối tình, cứ mơ tưởng cấp 3 sẽ có một mối tình trung học đẹp tuyệt mà chả thấy. Càng kể tôi càng thất vọng về cái siêng của mình, không là nấu ăn, không là học hành, không là chăm chỉ việc nhà, không là nhiều thứ. Càng suy nghĩ tôi càng thấy đau. Cái đau vô định từ tâm hồn lan tỏa khắp người.

.

“Lười”

.

Môi tôi bật ra tiếng ấy như một thói quen, một hành động không phản xạ không điều kiện. Mà cũng đúng, tôi siêng lười nhất. Những lý do đính chính cho tất cả các việc tôi bỏ lỡ, dỡ dang, không thành đều qui thành “lười”_một nguyên nhân mà sẽ không ai hỏi thêm hay chẳng muốn hỏi thêm. Gỉa sử ai đó lấy lý do ốm làm câu trả lời thì ai khác sẽ hỏi vì sao ốm, ốm như thế nào, ốm trong bao lâu…Hay là bận việc nhà chẳng hạn, thì ai khác lại tiếp tục việc nhà là việc gì, việc ấy quang trọng không, tốn bao lâu thời gian để hết việc ấy.....Thế thì càng mất thời gian và công sức trong khi cái việc cần thiết ấy vẫn chưa hoàn tất. Tôi thấy ai nói ốm hay bận việc cho những lý do của mình thì thật là ngu ngốc.

.

Lướt mắt lên tôi thấy cái bóng hình như chưa nghe rõ câu trả lời. Trong khi tôi cố gắng tìm câu trả lời thì bóng dường như đã bỏ quên tôi. Nó nhảy nhót trên bức tường rêu phong. Bao lâu rồi tôi không nhảy nhót thế nhỉ? Và một lần nữa tôi lười tìm kiếm, con số chính xác không hiện lên trong đầu rõ ràng nên tôi sẽ kết luận là không nhớ. Có vài âm thanh xung quanh nhưng tôi không thể xác định đó là tiếng bóng hát hay tiếng gió lùa qua tóc mình. Tôi đang làm một việc vô cùng kỳ lạ, ngắm cái bóng của chính mình đùa giỡn. Nói đơn giản nhất là chiều nay trên sân thượng có một buổi biểu diễn, trong đó có một nghệ sĩ múa là tôi và một khán giả cũng là tôi nốt. Cái bóng của những sợi tóc bay chập chờn theo từng động tác của cơ thể. Và bóng của cái váy tôi đang mặc cũng bay phập phồng trong gió. Gỉa sử tôi nhảy nhót như cái bóng ở một nơi nào khác thì sẽ bị soi mói ngay lập tức, đấy là chưa kể đến tôi sẽ bị nói là điên, tự dưng hứng lên nhảy nhót loạn xạ. Có thể một số người sẽ bảo là di chứng thuốc lắc không chừng. Nhưng buổi biểu diễn hôm nay là giữa tôi và chính tôi, không ai có thể thấy nên bóng càng múa “loạn xạ” thì tôi càng thích thú.

.

Chăm chú vào từng thay đổi của điệu múa chiếc bóng trên tường tôi không nhận thấy hoàng hôn đang tới gần. Khi hình ảnh của cái bóng gần như mờ nhạt thì tôi và lẫn nó mới nhận thấy. Cả hai cùng sững lại vài phút. Nhìn về phía mặt trời, trong tâm trí tôi rõ ràng muốn hét lên “này đừng tối đã” nhưng không hiểu sao tay, chân, miệng đều co cứng lại. Một thoáng không điều khiển cơ thể trôi qua, tôi vội xoay mình lại nhìn bóng. Rõ ràng nó đang nói điều gì đó với tôi nhưng tôi không thể nghe được. Tôi nhìn nó biến mất từ từ trong im lặng. Một sự im lặng tuyệt đối tràn ngập không gian giữa tôi và nơi chiếc bóng vừa hiện diện. Cảm giác hơn cả khi bộ phim hay đang chiếu trên tivi chợt tắt vì lý do hết sức vô lý như cúp điện, bạn muốn nó tiếp tục chiếu nhưng bất lực. Nhưng cảm giác bất lực cùng tiếc nuối chưa đủ để diễn tả cảm xúc của tôi lúc này. Khi chiếc bóng tan biến một khoảng lâu, tôi vẫn cố nhắm mắt và tưởng tượng lại hình ảnh nó nhảy múa lung tung trên mảng tường nhỏ. Môi tôi nở một nụ cười.

.

“Này, dậy đi, đừng ngủ nữa”

.

Tôi mở vội mắt ra, hy vọng đối diện mình là chiếc bóng, nhưng đó lại là tiếng mẹ tôi réo. Giờ ăn tối đã đến. Tôi bước xuống cầu thang, vội lước nhìn lần cuối nơi vừa xảy ra một khoảnh khắc kỳ lạ.

.

Chiều hôm sau, tôi đang xem ti vi bỗng thấy trong lòng xốn xao, một phần trong tôi muốn lên sân thượng đối diện với bóng, và tôi cảm được lòng mình rạo rực hẳn lên.

.

Nhưng …..

.

“Lười”

.

[và tôi đã bỏ mặc cái bóng của mình]

8 comments:

  1. ba`i ni` hay :D uhm uhm...

    ReplyDelete
  2. LUO`I , vay chua thjx thay doi sao ?

    ReplyDelete
  3. o'i ia ai chu ba luoi truoc jo roi ha...hok nhung vay khi noi chu LUOI mat ba vo cung nham nho ha..cai mat den den ha..con mat to to ha...nhung thu ay + lai lam thanh 1 cai mat vo cung gom ghiec nhin no la thay chu Luoi roi ha hok can ba phai noi ra dau ha

    ReplyDelete
  4. oh ma ba vik entry nay cu y nhu ke chuyen than thoai hi lap vay...Kho e toi doi wa hoa Dien..bua nao di voi chi di chi dan e len Chi hoa choi 1 bua nha

    ReplyDelete
  5. hi`hi`hi`... t đọc lần thứ 2 mới cm cho m... rùi đọc xong lần này t chợt nghĩ m đâu phải bỏ mặc cái bóng của m đâu nhỉ... chẳng qua... cái bóng luôn đi theo m đó thôi... nhưng thay vì nó đứng ra đối diện với m thì nó luôn ở phía sau lưng m thui... m cần thì chỉ cần quay lại, nhìn nó... đôi khi cười với nó... nó sẽ biết m muốn gì... ^^

    ReplyDelete
  6. à, t phải refresh lại blog m gần cả chụp lần mới vào cm đc... blog Yahoo dạo này điên quá rùi...

    ReplyDelete
  7. hi syka, cho gấu mượn tấm hình này vào blog của gấu nhé

    ReplyDelete