
I.
Tôi ước ao có đủ thì giờ và im lặng
Để không phải nghĩ điều gì cả,
Để không hề cảm thấy mình đang sống,
Để chỉ biết chính mình được phản chiếu trong đôi mắt của nhân gian.
II.
Dấu hiệu đầu tiên của cơn giông ngày mốt.
Những đám mây trắng đầu tiên lơ lửng dưới bầu trời đục,
Có phải chúng thuộc về cơn giông ngày mốt?
Tôi chắc thế, nhưng sự chắc chắn là điều dối trá.
Chắc chắn nghĩa là không nhìn thấy.
Không có ngày nào sau ngày mai cả.
Chỉ có điều này thôi:
Một bầu trời xanh, hơi xám, với vài cụm mây trắng ở chân trời,
Hơi bẩn phía dưới như thể rồi chúng sẽ hoá thành màu đen.
Đó là những gì hiện hữu hôm nay,
Và bởi vì hôm nay là tất cả những gì có bây giờ; tất cả.
Ai biết tôi sẽ chết vào ngày mốt hay không?
Nếu tôi chết vào ngày mốt, cơn giông ngày mốt
Sẽ là một cơn giông khác cơn giông nếu tôi chưa chết.
Tất nhiên tôi biết những cơn giông không đổ xuống bởi vì tôi thấy chúng,
Nhưng nếu tôi đã không hiện hữu trên thế giới này —
Thế giới hẳn đã khác —
Đã bớt tôi đi —
Và cơn giông hẳn đã đổ xuống trên một thế giới khác và hẳn đã là một cơn giông khác.
Bất kể điều gì xảy ra, cái gì đang đổ xuống sẽ là cái gì đang đổ xuống khi nó đổ xuống.
III.
Nhìn tận đáy mọi sự vật
Nhưng nếu mọi sự vật không có đáy?
A, bề mặt đẹp biết bao!
Có lẽ bề mặt mới chính là tinh tuý
Và điều gì hơn là bề mặt, thì hơn cả mọi sự
Và điều gì hơn cả mọi sự thì không là gì cả.
Ồ, khuôn mặt của thế giới, chỉ mình em thôi, trong mọi khuôn mặt
No comments:
Post a Comment