
Như một cái giường bừa bộn trong khách sạn, như đôi giày đặt trước phòng khám, như một bữa sáng trễ tàu.
Nếu như tôi đã thì thầm những điều bí mật vào tai em, thì những điều đó có thể chỉ là những lời nói dối che đậy cho một tâm hồn đẫm nước sau cơn mưa tháng tám.
Và nếu tôi có chết như một người hạnh phúc, thì có lẽ cuối cùng tôi cũng học được cách mỉm cười.
Cuối cùng, nếu tôi đã sống như một kẻ khờ, thì đó là cách duy nhất để tồn tại ở thế giới tội lỗi này, nơi mà đôi khi tôi còn không nhìn thấy được bản thân trong chiếc gương soi.
Em có thể thấy những tia sáng trong đêm đen không?
Và em có buồn không khi con thỏ trong ngôi nhà bên cạnh đã chết?
Tình yêu ư? Sao em lại đòi hỏi những thứ mà tôi chỉ có thể làm hỏng chúng một cách hoàn hảo?
Em hãy hát lại bài mà em vừa hát, để tôi có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra khu rừng tuyệt đẹp vào mùa thu.
Cuộc sống này là những chuỗi tháng ngày mà chúng ta không biết khi nào là điểm dừng.
Tôi chưa làm được vạn thứ, và nếu như em là tôi thì cũng vậy.
Bàn tay tôi không đủ lớn để hứng trọn cơn mưa may mắn, tất cả tôi có thể làm là đẩy ngày hôm qua rơi vào vực sâu. Rồi ngày mai tôi sẽ hôn em như chưa bao giờ thưởng thức bờ môi ấy.
Em hãy trả lời cho tôi biết, có nơi nào em có thể hóa cuồng trong suy nghĩ của một ai đó?
Người bạn thân không tên tuổi đã lìa bỏ tôi đến nơi tận cùng của thế giới. Nhờ em gởi đến huyệt mộ trống rỗng của gã một cành hoa hồng xanh thắm.
Ôi em ơi, tôi có hàng vạn điều để nói và hang triệu điều muốn hỏi em.
Ngọn núi trong bức tranh em để đầu giường cao bao nhiêu?
Liệu một con khỉ có thể uống được bao nhiêu chai bia?
Và tình yêu của em dành cho tôi có lớn để lấp đầu căn phòng tôi đang nằm không?
Khi mà đại dương và khu rừng hòa làm một, em có thích đắm mình ở đấy không?
Làm sao mà một chú cáo có thể lớn lên từ mặt đất?
Bức tranh có nhớ mảnh nhỏ xếp hình đã mất không?
Nhưng em hãy giữ những câu trả lời trong những chiếc túi vô hình. Đôi khi một đôi tai biết lắng nghe lại là điều mà tôi mong chờ nhất.
Mưa lại rơi nữa kìa em.
No comments:
Post a Comment