May 24, 2010

Ngắm mặt trời qua đuôi kim.


Có một cái lỗ trên mái nhà và con mưa rào đang đến.
Những con đường sẽ trở nên ngập lụt không cách nào trở về thị trấn xưa.
Con tàu vừa ra khơi đã mắc cạn.
Rõ ràng, số phận có nhiều cách đùa cợt chúng ta.
Những kỉ niệm mà chúng ta đã chôn từ thuở nhỏ sẽ nảy mầm khi mùa xuân trở lại
Chúng sẽ leo qua cửa sổ nơi mà em đang ngủ để bao bọc lấy những giấc mơ dở dang.
Những con người mà ta không quen biết sẽ khắc tên chúng ta như những bài kinh thánh vào lòng bàn chân.
Để mỗi dấu chân ta bước hóa thành dấu tích của sự điên cuồng
Và họ dõi theo rồi đọc vang bài hát cho đến khi thời gian cuốn chúng ta ra xa.
Khi mặt trời soi sáng đến những gì còn lại của em
Khoảng từ một trăm năm kể từ bay giờ
Liệu em sẽ lại đắm chìm vào những giọt nước mắt của đêm khuya không?
Và khi bầu trời mở đường cho những tia sấm sét đi ra
Tôi sẽ lấp ngôi nhà mơ mộng vào lòng đất lạnh ẩm ướt.
Một cành hoa đỏ thắm dành cho em, và một cành héo úa dành cho anh.
Chúa trời là thước đo cho nỗi đau.
Nơi mà ngài đi qua là những niềm tin kiệt quệ không sức sống.
Liệu ai trong chúng ta sẽ lại hóa thành kẻ trống rỗng nơi mà cây cỏ không thể tồn tại được?
Anh sợ không? Em sợ không? Chị sợ không?






No comments:

Post a Comment